当前位置:首页 > Ngoại Hạng Anh > Nhận định, soi kèo Plymouth vs Queens Park Rangers, 19h30 ngày 18/1: Thay tướng đổi vận 正文
标签:
责任编辑:Thể thao
Nhận định, soi kèo Chiangrai United vs BG Pathum United, 18h00 ngày 18/1: Cửa dưới thắng thế
Diễn viên Vinh Râu kể về mối tình với nữ ca sĩ xinh đẹp
Lâm Khánh Chi tiết lộ về đám cưới cổ tích với chồng trẻ
Video: Cô dâu Lương Minh Trang hát trong đám cưới
Play" alt="Đám cưới Vinh Râu: Vinh 'Râu' khóc trong đám cưới khi nghe vợ hát"/>Đám cưới Vinh Râu: Vinh 'Râu' khóc trong đám cưới khi nghe vợ hát
Siêu máy tính dự đoán Ipswich Town vs Man City, 23h30 ngày 19/1
Mẹ đẻ bảo em phải sửa tật hậu đậu. Ảnh minh họa. |
May quá mẹ chồng có điện thoại nên đi lên gác. Chồng thì hốt hoảng chạy quanh lo lắng. Em nhanh trí lấy cái đũa xuyên táo được 2 quả mắc kẹt kéo dần lên, rửa sạch, gọt vỏ xắt nhỏ phi tang ngay vào nồi cá xốt cà chua.
Chủ nhật sau đó nhà ăn lẩu gà. Thấy bố chồng khen rau ngải cứu ngon nên em thoăn thoắt cho rau ngải vào nồi, hết bay rổ rau. Đến lúc nhúng mì ăn thì chao ôi đắng lè lưỡi, nồi lẩu nước đen sì, bố chồng gắp miếng mì ăn thở hắt lên yếu ớt, em cũng thấy tội.
Bữa nào ăn xong em rửa bát là bát đũa loảng xoảng, không vỡ nhưng hay tuột tay sứt mẻ và em giấu nhẹm vào túi rác vứt luôn. Chưa ai kịp biết bát đĩa hao hụt thì em đã mua bộ khác về thay. Thỉnh thoảng mới vỡ một chồng bát là do sàn trơn em bị ngã thôi, và lâu lâu mới bị thế một lần.
Tuần rồi về ăn cơm em với tay lấy cái cốc lỡ tay làm đổ cả bình nước to ra bàn gỗ, bếp gỗ, dát tường gỗ, văng cả lên cửa sổ gỗ... Hai vợ chồng vội lao đi lấy cái cây lau nhà mang ra thoăn thoắt rồi bật quạt cho khô nhanh. Tưởng không ai biết, ai dè hôm sau con bé bán hàng trước nhà mách mẹ chồng là: "Chị ấy mượn cây lau nhà của cháu nhưng ko vắt". Thế là lộ bem. Thực ra em có vắt, nhưng vừa vắt vừa vội bật quạt nên cây lau nhà rơi lại cái thùng nước.
Chồng em cứ thấy vợ đứng bếp là loanh quanh, thậm chí ngồi thụp phía sau, bảo là "để thấy cái gì văng ra thì đỡ ngay, nhất là dầu mỡ văng ra cầm giấy chùi sạch kẻo bố mẹ nhìn thấy".
Hôm bà dì chồng ở quê ra cho đôi ngan, mẹ chồng bảo em làm ngan rồi luộc để lấy nước ninh nồi canh măng. Mang con ngan ra em nghĩ tiết có hay không chẳng ai để ý, lại sợ cắt tiết xong con ngan vẫn giãy... nên em phéng luôn cái đầu cho nhanh.
Da ngan dai, em không thích ăn, lại sợ không vặt sạch được lông nên em lột sạch da. Cánh thì toàn xương với lông nên em bẻ vứt nốt. Lòng mề thì móc mỗi tim và gan, còn đâu thì vứt, cả phao câu em cũng vứt cho gọn rồi bỏ vào luộc lên. Lúc vớt con ngan ra, mẹ chồng với bà dì cứ mắt tròn mắt dẹt, môi mấp máy, nhưng em lờ đi.
Hôm nhà có giỗ, mẹ chồng bảo mua con gà, em thấy con gà có cái mào nhỏ xinh xinh nên xách về. Mẹ chồng bảo giỗ chạp cần mua gà trống, nhưng lỡ mua gà mái rồi thì chặt đôi rồi luộc. Sau đó chặt đĩa bê lên cho bà thắp hương. Em lấy dao kê thớt, lóng ngóng mãi mới chặt đôi được con gà định bỏ vào nồi thì mẹ chồng nhìn thấy, bà mắng em ngu, rồi bảo chả ai chặt ngang con gà, mà phải chặt dọc thì luộc xong mới dễ chặt bỏ vào đĩa được.
Lúc rửa bát, thấy giai đứng bên em khẽ bảo: "Giỗ với cưới hỏi bên nhà anh chắc em gửi tiền cho mẹ làm trước, người về sau. Chứ về sớm làm thế này không đổ vỡ thì cũng cháy nhà". Lúc nãy vẩy rổ rau cho ráo nước đã bị bay lên nóc nhà hàng xóm khiến chồng phải bắc thang lấy xuống.
Chồng cũng thở dài bảo: "Em vụng quá". Em lườm hắn cháy mặt hỏi lại ngay: "Thế sao ngày xưa anh bảo thế là đáng yêu, là cu-te, là dễ thương cơ mà? Úp cho rổ rau lên đầu cho bây giờ".
Em biết mình có thể nấu ăn, nhưng hậu đậu khó sửa quá. Đã thế khi có người để ý kiểu gì cũng hồi hộp, mất tập trung và tự nhiên làm rớt bể đồ.
Con gà chặt đôi. Ảnh minh họa. |
Mẹ chồng dạy lại từ đầu chuyện bếp núc
Xưa nay dâu mới về nhà chồng chưa quen nếp ăn gia đình mới lại được giao ngay "trọng trách" cơm nước nên va chạm là khó tránh khỏi.
Em đã thành thật với mẹ chồng là mình vụng việc bếp núc, mẹ chồng vẫn chủ động giúp con dâu. Em thấy may mắn có mẹ chồng dễ thông cảm nên dễ sống, không có va chạm. Nhưng em cũng hiểu phải sửa mình, nếu không thì chả biết có hạnh phúc được không!
Sau nhiều lần hậu đậu, bố chồng bảo mẹ chồng dạy lại em từng li từng tí việc làm dâu. Đầu tiên là rán cá - bởi em rán cá kiểu gì con cá cũng cong, sát chảo và nát bét. Đã thế mỗi khi rán hay xào nấu em mà mở vung thì nước văng xa vài mét, cho nên mỗi khi nấu nướng em rất căng thẳng, vì 3 cặp mắt dù đang chăm chú xem điện thoại, hay tivi, hay đọc sách báo cũng phải quay phắt ra nhìn em.
Mẹ chồng phải dạy em nghiêng vung khi mở để nước không bắn ra. Rán cá cần để dầu nóng già hãy cho cá vào, lật lên lật xuống trong dầu để cá không cong, không sát. Hoặc khứa mỗi bên thân cá 2-3 vạch thì cá không bị cong lên. Hoặc cá hơi cong thì lấy đũa ép xuống rồi lật mặt ngay… Nếu lỡ cá bị cong rồi thì "chữa cháy" bằng cách cắt làm từng khúc nhỏ, hoặc lọc xương luôn cho cả nhà ăn.
Mẹ chồng quyết định dạy lại em chuyện bếp núc. Ảnh minh họa. |
Mẹ chồng dạy em nhiều mẹo vặt làm bếp, như phải dùng chảo chống dính sâu lòng, hoặc cọ sạch chảo thường để rán (nhưng không dùng búi sắt cọ vì chảo xước cá càng thêm dính, mà chỉ cần đổ nước nóng vào, dùng miếng mút rửa là chảo thường sẽ sạch. Để dễ lật cá thì để dầu nóng già hơi bốc khói mới cho cá vào rán, cá sẽ cứng hơn và dễ lật. Để chống bắn thì cho thêm vài hạt muối vào. Hoặc ngâm cá với nước muối loãng 10 phút rồi vớt ra để ráo hãy rán. Muốn cá giòn ngon, không nát có thể lăn cá qua một lớp bột chiên giòn, cá rán xong sẽ vàng ươm, giòn rụm...
Cứ thế mẹ chồng kiên nhẫn dạy các mẹo làm bếp, bà bảo làm nhiều, thao tác chuẩn thì dần sẽ bớt hậu đậu. Việc nữ công gia chánh thời nay không còn quá quan trọng, nhưng kỹ năng bếp núc đơn giản thì em phải học để tránh "thảm họa" cho gia đình khiến cả nhà phải dở khóc dở cười. Giờ làm vợ rồi, phải chịu khó sửa mình thôi. Em hậu đậu đụng đâu đổ vỡ đấy làm cả nhà thất kinh, may có bố mẹ chồng tốt dìu dắt nên vẫn hạnh phúc.
‘Nói xấu’ mẹ chồng trên mạng nhưng đồng loạt các chị em vào khen cô gái ‘tu 8 kiếp’ mới có mẹ chồng như thế.
" alt="Gái siêu vụng kể chuyện những ngày đầu làm dâu khiến dân tình cười ngất"/>Gái siêu vụng kể chuyện những ngày đầu làm dâu khiến dân tình cười ngất
Lâu nay, người Churu thuộc vùng đất Lâm Đồng vẫn truyền tai nhau những câu chuyện ly kỳ về các kho báu cổ. Đó là những cổ vật có giá trị mà đế chế Chăm ở vùng Ninh Thuận, Bình Thuận trong cơn loạn lạc đã mang lên gửi vào các ngôi đền thiêng (phía Nam Tây Nguyên) và nhờ người Churu canh giữ.
Những dấu tích báu vật
Theo các cụ cao niên trong thung lũng Tà In, Tà Năm kể lại thì từ rất xa xưa, khi vương quốc Chăm-pa (vùng Ninh Thuận, Bình Thuận ngày nay) bị thất thủ, vua Chăm cùng thần dân đã ùn ùn kéo lên vùng cao nguyên phía Nam Tây Nguyên và trú chân tại đó. Họ mang theo rất nhiều đồ vật quý hiếm bằng vàng, bạc và cả vũ khí chiến đấu.
Sau khi dựng các nhà tạm để đồ vật, họ đã giao lại cho người Churu bản địa và tiếp tục kéo đi đến một nơi nào đó mà đến nay không ai rõ. Những cổ vật đó được người Churu trân trọng, lưu giữ qua nhiều đời. Người Churu gọi các ngôi nhà tạm ấy là Bơ- Mung, nơi linh thiêng thờ cúng các vị thần và cả những cổ vật được coi như “tài sản” của thần.
Từ đó, những câu chuyện về kho báu của vua Chăm trên vùng cao nguyên phía Nam xuất hiện. Nhưng đến nay, những “kho báu” ấy đã biến mất mà không rõ nguyên nhân. Có giả thuyết cho rằng, người Churu đã giấu chúng ở một nơi nào đó hay đã bị cướp đi.
Lễ cúng vào đền Krayo. Ảnh: TG
Trao đổi về vấn đề này, bà Đoàn Bích Ngọ - Phó giám đốc Bảo tàng Lâm Đồng cho hay, chuyện kho báu vua Chăm trên đất Tây Nguyên đã được biết đến từ khá lâu. Năm 1992, bà cùng đoàn cán bộ của Bảo tàng tỉnh đã về những địa điểm được cho là có kho báu trên để khảo cứu, làm cơ sở đưa ra biện pháp trùng tu, phục dựng lại những Bơ - Mung truyền thống của người Churu.
Qua các nguồn sử liệu ghi chép trước đó và nghiên cứu thực địa cho thấy, truyền thuyết kho báu trong dân gian của người Chăm trên đất Churu là hoàn toàn có căn cứ. Theo sử liệu cũ thì vào những năm đầu của thế kỷ 20, các nhà khoa học Pháp đã cất công thực hiện nhiều cuộc điền dã và ghi chép rất tỉ mỉ về các ngôi đền này.
Đến giữa tháng 12/1957, người Việt Nam đầu tiên đến các ngôi đền với tư cách là nhà khoa học đi khảo cứu là ông Nghiêm Thẩm (1920-1982). Ông Nghiêm Thẩm là Chánh sự vụ của Viện Khảo cổ học thuộc chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Ông là một nhà khoa học nổi tiếng về sử học và khảo cổ. Trong chuyến đi về tỉnh Tuyên Đức cũ, ông đã cùng cộng sự ghi chép rất tỷ mẫn về các tài sản, dựa trên nguồn sử liệu của các nhà khoa học thời Pháp để lại.
Kết quả nghiên cứu của ông Nghiêm Thẩm thấy, những ngôi đền có chứa bảo vật cổ được xác định cơ bản ở 3 địa điểm là: Làng Lơbui, đền Krayo và đền Sópmadronhay. Trong đó, ở làng Lơbui có tới 3 điểm cất giữ các báu vật của vua Chăm. Một nơi chứa các đồ vật quý, một nơi để đồ sứ và cụm để y phục. Tất cả những bảo vật đó được người Churu ở các làng trân trọng đặt trong các giỏ đan bằng tre, mây (tựa như chiếc gùi mang truyền thống) và để vào một nơi trân trọng của Bơ- Mung.
Ở ngôi đền chứa đồ sứ, đoàn nghiên cứu ghi nhận, có 4 cái bát bằng bạc, hai cái có chân, hai cái không có chân và nhiều bát nhỏ bằng đồng, ngà. Tất cả được đặt ở một cái hố đào sẵn, để trong góc của Bơ- Mung. Tại nơi cất giữ đồ quý có 2 cái vành mũ hoa văn rất cầu kỳ, một cái bằng bạc, một cái bằng vàng pha đồng. Còn địa điểm để quần áo, thực ra đó là những ngôi nhà trong làng nhưng phần nhiều bị mục nát.
Trên cơ sở ghi chép từ nguồn sử liệu, cùng những phân tích qua quan sát thực tiễn, đoàn nghiên cứu của ông Nghiêm Thẩm cho rằng, đó là những vật dụng chỉ dành riêng cho bậc quyền cao chức trọng, thuộc hàng vua quan, chức sắc người Chàm. Vì lẽ, không ngẫu nhiên mà những cổ vật này được người Churu thờ cúng trong các Bơ- Mung, nơi được coi là linh thiêng, chốn ngự trị của “thần linh” trong quan niệm của họ.
Giả thuyết về sự biến mất bí ẩn của những kho báu
Khi nhà khoa học E. Durand thăm viếng các Bơ- Mung trên vào năm 1903, ông có lược chép cơ bản về số cổ vật tại đền. Nửa thế kỷ sau, đoàn của ông Nghiêm Thẩm tới khảo sát và kiểm kê các báu vật đã so sánh đối chiếu với số liệu của E. Durand thì thấy có một số không khớp.
Trong khi E. Durand thống kê có 7 chiếc hộp K’lon bằng vàng và khoảng 60 đồ bạc thì trái lại, đoàn khảo cổ ông Nghiêm Thẩm thấy tới 20 hộp K’lon bằng vàng. Theo E. Durand thì có 8 giỏ tre đựng đồ vàng, bạc nhưng ông Nghiêm Thẩm thấy chỉ còn 6 giỏ.
Ngoài ra còn có 3 miếng vàng lá hình chữ nhật có chạm trổ hoa văn, trong đó có một miếng chạm trổ rất đẹp và tinh vi. Bên cạnh đó, có 56 vật dụng khác bằng kim khí quý giá (ông Nghiêm Thẩm không liệt kê đó là vật dụng gì) cùng 24 khẩu súng thần công dài và 1 khẩu thần công ngắn, kể cả súng hỏa mai (súng bắn cá nhân giống súng trường).
Ngoài các đồ kim khí kể trên còn có nhiều đồ vải vóc, gồm có triều phục Việt Nam và áo kiểu Chăm, màu lam đựng trong 3 chiếc rương gỗ. Những nhà khoa học cho rằng, có thể lúc này người Chăm đã chung sống với người đàng ngoài (người Kinh), khi bờ cõi nước Đại Việt không ngừng mở rộng dân di cư vào Nam.
Theo cáo của ông Nghiêm Thẩm tại kho tàng Sópmadronhay, các bảo vật ở đây gồm các loại cơ bản: Binh khí, tự khí (trong loại này có những đồ bằng vàng bạc có chạm trổ), y phục gồm đồ Chàm và triều phục của triều đình Việt Nam như đã mô tả trên.
Sau khi so sánh thực tế với tài liệu “Le tresor des Rois Cham” của E. Durand thì đoàn của ông Nghiêm Thẩm đã khẳng định, kho tàng này chính là kho tàng Lavan mà hai nhà bác học E. Durand và Mner đã viếng thăm hồi đầu thế kỷ. Nhưng những con số đối chiếu của đoàn khảo cổ của ông Nghiêm Thẩm thì có một số không khớp.
Súng hỏa mai sét nòng. Ảnh tư liệu Bảo tàng Lâm Đồng năm 1992
Và giả thuyết đưa ra rằng, các nhà khảo cổ người Pháp khi điền dã đã không khảo sát hết, chỉ nhìn những gì trực diện mà thôi. Vì thuở xưa, những người “mắt xanh, mũi lõ” được xem là những người lạ nên không được vào trong các Bơ- Mung.
Nguyên tắc của người Churu, muốn thăm đền và xem các vật báu trên, người ta phải sắm lễ vật rất hậu hĩnh. Lễ vật có thể là trâu, bò, lợn, gà...để xin “thần”, khi thần “ưng bụng” thì mới được vào đền. Tất nhiên, phải tùy người chứ không phải ai có lễ vật cũng được vào, nếu không có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Vì vậy, việc những người trông đền giấu cổ vật đi để khỏi bị mất là hoàn toàn có cơ sở. Cần nói thêm, giai đoạn đầu thế kỷ 20, vùng Tà In - Tà Năng là xứ sở khép kín, rừng thiêng nước độc, rất hiểm trở không có người lạ vào nên cổ vật được bảo quản gần như tuyệt đối. Và đây cũng có thể là nguyên nhân khiến những kho báu cổ này biến mất bí ẩn.
Từ cơ sở sử liệu trên có thể khẳng định, ở vùng đất Nam Tây Nguyên từng có những ngôi đền được xem là nơi gửi gắm báu vật của người Chăm. Nhưng đến nay, qua bao biến cố thăng trầm của lịch sử, những “kho báu” ấy đã hoàn toàn biến mất.
Trong những Bơ- Mung chỉ còn chứa một vài đồ vật như bát, đĩa bằng sứ, một vài khẩu súng hỏa mai ghỉ, sét mà thôi. Bà Ngọ cũng cho biết, sau này khi bảo tàng Lâm Đồng tìm lại nhằm mục đích phục dựng những Bơ- Mung thì những cổ vật ấy đã biến mất một cách bí ẩn.
Dấu tích của người Chăm qua ấn tín
Khi khảo cứu đền Sópmadronhay, đoàn cán bộ của ông Nghiêm Thẩm còn phát hiện có một số con dấu và triện khắc bằng chữ Hán; chia làm 2 loại. Loại thứ nhất là những con dấu thuộc về hành chính, thường dùng cuối đời Lê đầu đời Nguyễn như: Vi chấp bằng, trình, phó, phái, tạm.
Loại thứ hai là những con dấu có mang chức tước và tên của người được phép sử dụng con dấu đó như: Khâm sai chưởng cơ tín sự, Phan trân dinh cai, Cơ chiêu Nguyễn ân sự, Chiêu hầu Nguyễn tông chi chương, Coi sơ diệu thuận thành trấn Nguyễn hầu ấn sự, Bản trấn tiền thắng phiêu vương tử tín chương, Nguyễn Cân tin ký.
Điều này cho thấy, những đồ vật này có liên quan đến việc tổ chức chính quyền của người Chăm. Hay nói đúng hơn, đó là khi vương quốc Chăm thất thủ, họ đã mang tất cả những vật dụng, ấn tín biểu tượng của nhà nước cùng đồ vật quý lên vùng cao nguyên nhờ người Churu coi giữ.
Theo Gia đình và Xã hội
" alt="Sự biến mất bí ẩn của những kho báu cổ người Chăm"/>